Dưới đây là tâm sự của anh chàng đồng tính này. Năm 3 tuổi, khi đã biết cảm nhận về thế giới xung quanh, tôi thích bạn trai. Hàng ngày, tôi lấy thuốc đỏ tự sơn móng tay, móng chân cho mình. Hồi nhỏ, tôi trắng và ốm yếu đến nỗi đi học mẫu giáo, cô giáo xếp tôi ngủ chung với con gái. Vào lớp 1, tôi nằng nặc đòi mẹ cho mặc váy đi học. Gió thổi tung chiếc váy sàn sạt dưới chân, cái cảm giác đầu tiên ấy thật lạ lẫm và thích thú vì khi đó tôi biết mình đã được làm con gái. Cô nhắc tôi, từ ngày mai phải mặc đồ nam đi học. Không gật, không lắc, không cảm xúc, tôi ngồi đó chẳng màng đến bạn bè xung quanh nhìn gì, nói gì. Tôi chọn cách sống cô độc vì tôi chắc nó sẽ làm mình dễ chịu, người khác cũng cảm thấy họ không bị tổn thương.
Có lẽ họ sẽ ít đặt ra những câu hỏi kiểu: Mày cảm thấy thế nào? Có bao giờ mày muốn chết không? Ngày đó tôi buồn nhiều nhưng sau này, nỗi buồn cũng dần được xoa dịu, dỗ dành bởi có người thân và bè bạn. Lần đầu tiên biết yêu là năm tôi 14 tuổi. Chúng tôi thân nhau đến nỗi không muốn rời nhau. Tan học, chúng tôi phải tìm cách gặp nhau để chỉ ngồi cùng nhau nói chuyện. Tôi chắc tình cảm đó chẳng bao giờ vì lý do giới tính mà kém nồng nhiệt, chân thành và trong sáng như tình cảm của con trai dành cho con gái. Rồi câu chuyện ấy bị phát hiện. Người ta trông thấy bạn... hôn tay tôi.
Một cô gái xuất hiện. Tôi phải trả bạn về thế giới của bạn. Năm 20 tuổi, tôi lại quen một người nữa. Nhưng rồi, người ta bỏ học, ham làm, ham kiếm tiền. Hụt hẫng, tôi cũng lao vào kiếm tiền chỉ để thấy tiền không phải là tất cả, tình yêu mới thật là quý giá. Nhưng nó cũng làm cho người ta đau đớn, với những người đồng tính, nó còn vật vã đến hãi hùng.
Tôi không toan tính nên cũng không nghĩ xa trong tình yêu. Có một ngày là ta lại thêm một ngày để yêu thương. Có nhiều người đồng tính chọn thứ tình yêu sòng phẳng vì họ sợ phải... đau khổ. Và đôi khi họ chấp nhận lấy vợ, lấy chồng chỉ để được hưởng chút ánh sáng của thế giới mà họ cho là bình thường. Còn tôi, nếu chấp nhận nó, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân mình. ...
Rồi tình cờ tôi gặp anh trong một chuyến đi Thái Lan. Phải đến lần thứ hai gặp gỡ, chúng tôi mới thực sự hiểu và mến nhau. Là người theo đạo Phật nên anh rất siêng năng và coi trọng lễ nghĩa. Gia đình tôi vui vẻ chấp nhận anh như một thành viên mới. Tôi chẳng cần gì chia sẻ hơn thế? Ba tôi chỉ nói một câu: Số phận đã đem nó đến với con. Tôi tin vào số phận. Tôi thích người này, tôi ghét người kia, tôi chọn nghề này, tôi bỏ nghề kia... chẳng phải ngẫu nhiên.
Con người là trò đùa của số phận. Là cháu đích tôn trong họ, tôi còn được đặt cả kỳ vọng sinh con trai nối dõi. Phải thú nhận nhiệm vụ bất khả thi này với bà nội thật khó khăn. Và may sao cũng giống như ba tôi, bà chỉ nói một câu: Có lẽ số phận của con là thế!. Mẹ là người gần gũi tôi hơn hết, người đã nhào nặn ra một con người như thế. Không biết có bao giờ mẹ dằn vặt hay day dứt về hình hài con trai mình chưa, nhưng tôi biết mẹ hiểu tôi. Mẹ hiểu số phận đã cho mẹ một đứa con như thế. Tôi không đổ lỗi cho những gì mình không được quyền lựa chọn?
Nhiều người hỏi tôi sao không đi phẫu thuật thành con gái. Tôi thích cái đẹp, thích làm đẹp chứ không bao giờ muốn trở thành đàn bà. Nhạc sĩ Thái Thịnh trong một bài hát về thế giới thứ ba có viết: Anh không muốn, em không muốn, mọi người không muốn. Còn tôi, tôi không phủ nhận hiện tại. Con người sống bằng đam mê, tôi sống bằng đam mê của một người đồng tính. Mọi người hay đem tạo hóa ra hoạnh họe chúng tôi. Nhưng chính tạo hóa đã tạo ra chúng tôi, đặt bên cạnh những con trai, con gái, phụ nữ, đàn ông bình thường. Mọi người cho rằng chúng tôi là gay thì chúng tôi... đáng sợ. Gay hay les cũng là con người. Nếu chúng tôi vẫn hành xử lịch sự, văn minh thì cũng nên tự hào vì mình là người có văn hóa. Những người như chúng tôi cũng phải chịu bao dằn vặt, đau khổ khi đối mặt với gia đình, người thân.
Nhưng tôi có một tâm niệm, nếu mình biết sống tốt, lạc quan thì chắc chắn chẳng ai quay lưng với mình cả. Mới đây, tôi nghe tin một người bạn cũng là một nghệ sĩ nổi tiếng, đã có vợ con hẳn hoi vừa bị phát hiện quan hệ với gay. Hay có người là gay nhưng lại cưới vợ. Rồi trong thời gian vợ có thai, anh ta quay lại với thế giới cũ. Lại có phụ nữ chấp nhận yêu gay... Trông số họ, có người chỉ muốn thử, có người thật. Nhưng thật hay thử đều là cho người thân mình khổ.
Sau này, tôi ngộ ra một điều: không thể nói trước điều gì. Có những việc nhìn vậy nhưng chưa hẳn là vậy. Vì thế đừng nhìn vào mà cho rằng họ là gay hay là les. Và cũng đừng vì họ là thế giới thứ ba mà quy cho họ những tội lỗi tày trời. Tôi tập yoga hàng ngày như một hình thức luyện tâm. Yoga giúp tôi tịnh tâm để trả lời câu hỏi: Tôi là ai giữa thế giới này?
(Nguyễn Hùng, Theo Đẹp)
Nguyễn Háo Mộng Hùng: Hạnh phúc vì được yêu - Giai tri tong hop,