Chuyện xảy ra vào một ngày mưa năm 2009 khi bạn trai em đến chơi. Thấy không có ai, bạn đã ôm và hôn em. Không ngờ, bố về và nhìn thấy cảnh đó. Bố đuổi bạn và chửi em là đồ “bệnh hoạn”. Bố nói con trai không được giữ mấy món đồ con gái và ném tất cả ra ngoài. Em đi tìm và chỉ thấy hai cái này nằm trên bờ kè. Em yêu mấy cái móc khóa này, hay đeo vào cặp sách. Trên móc có hình các diễn viên Hàn Quốc mà em thần tượng. Chiếc quần màu xanh ưa thích của em cũng bị cắt, vì bố nói con trai không mặc mấy cái màu sắc lòe loẹt này. Luôn bị cả nhà mắng chửi, em thấy cuộc sống này that là mỉa mai và cay đắng. Em cười với mọi người. Em cười về sự bất hạnh và nỗi buồn của mình. Em cười về sự độc ác của mọi người dành cho em. Em thường lấy con dao lam này để khắc chữ lên tay. Em rạch chữ “CƯỜI”, chữ “HẬN” và những chữ khác. Đó đã trở thành việc em thường làm mỗi khi thấy buồn khổ.SN 1993, HN)