Tiểu thuyết của Nguyễn Đình Tú, trong đó nhân vật chính có giai đoạn có trải nghiệm quan hệ tình dục đồng giới.
Tiểu thuyết miêu tả cõi thế thái nhân tình sâu thẳm về cái thiện cái ác, cái cô đơn và lạc loài, cái văn hoá phương Đông, phương Tây, cái giàu sang, cái nghèo hèn, cái bi kịch của sự không tìm thấy cái cần tìm và cái bi kịch của nỗi buồn nhược tiểu diễm lệ, chính hai nỗi bi kịch này đã tạo nên một cặp đồng hành biểu đạt cho hai số phận khi gặp nhau, khi xa nhau, chập chờn, nhức nhối, và cả niềm khao khát tự do và nỗi khổ đau khi vướng vào vòng lao lý… nhưng lại được khai triển trên những hệ thống cảm quan, chi tiết náo hoạt đến mỏng manh dây thép mà nếu không đủ can đảm, không đủ tài, không đủ ý nhị chưa chắc đã dám viết ra.
Một cuốn sách không tránh né chuyện gối chân xác thịt, thậm chí còn khai thác khá tỉ mẩn kỹ lưỡng nhưng đọc không thấy phản cảm, không thấy ghê ghê. Thì ra, xác thịt đâu chỉ là xác thịt, xác thịt không có tội, qua xác thịt, thậm chí qua cả các pha đồng tính chỉ nghĩ đến dã ớn nổi da gà rồi, ta chỉ thấy một chút xa xót nhen lên với câu hỏi: Sao cuộc sống buồn thế, sao cuộc sống có quá nhiều những con người không dám sống đúng mình, sống đầy mặt cảm quẩn quanh, sống cái kiểu thân làm tội đời ích kỷ và tự kỷ như thế? Để rồi, sau tất cả là một tiếng chuông cảnh tỉnh riết róng: Hỡi con người, cuộc sống dẫu đến mức độ nào nhưng một khi đã dửng dưng vô cảm, đã đánh mất bản ngã, đánh mất hạt nhân dịu ngọt của tâm hồn, đánh mất niềm cảm thông vô bờ bến với nhau thì mọi sự trở nên vô cùng ảm đạm.
Bức tranh Nháp vẽ ra chẳng có gì xa lạ, nếu không nói là quá mức quen thuộc đối với chúng ta, đến mức đôi khi chúng ta coi là bình thường. Đến mức chúng ta quen dần với nó, chấp nhận nó, hoặc thậm chí đồng loã với nó. Chúng ta quên mất việc phải tra vấn cách chúng ta đang sống và những gì chúng ta đang làm."